Mấy năm nay, mỗi lần tụi mình đi chơi chung là lại có… cả trăm tấm hình. Nhưng rất ít tấm có người chụp với ánh mắt thực sự dịu dàng.

Đứa này canh góc “đẹp nhất cho feed”, đứa kia chỉnh mặt V-line, bóp chân, trắng da. Có tấm còn cãi nhau vì “chụp dìm quá”, “xóa đi!” – kiểu ảnh đi chơi nhưng lại mang hơi thở công nghiệp.
Cho đến chuyến đi Vũng Tàu vừa rồi. Tụi mình thuê villa Vũng Tàu, không phải kiểu resort đông đúc, cũng không phải khách sạn sát biển ồn ào. Mà là một căn villa riêng tư, sân cỏ nối thẳng ra biển, có khu nướng BBQ và ban công hướng nắng chiều.

Buổi chiều hôm đó, tụi mình không lên lịch đi đâu. Chỉ loanh quanh trong sân, mỗi người một góc. Không ai bận rộn, không ai kè kè điện thoại, không ai chỉnh ảnh ngay khi chụp – tụi mình bắt đầu… nhìn nhau. Thật sự nhìn. Và chụp.
Không ai giục “góc này đẹp hơn”, cũng không có “chụp thêm kiểu chân dài”. Chỉ là một ánh mắt cười thật, một tư thế ngồi tự nhiên, một đứa đứng yên nhìn biển, đứa còn lại lặng lẽ bấm máy.
👉 Có thể vì không gian villa quá yên tĩnh, nên tụi mình buông được vỏ bọc “nhóm bạn sống ảo” để trở thành tụi mình thật. Lúc đó, tụi mình không chụp ảnh để đăng – mà để nhớ.
Tối đó, tụi mình xem lại ảnh, không ai đòi xóa. Không cần chỉnh. Không có “filter”. Chỉ lưu và gửi cho nhau. Và đứa nào cũng nói: “Ủa, sao mày nhìn tao bằng ánh mắt đẹp dữ vậy?”
Chắc cũng nhờ quyết định thuê villa Vũng Tàu riêng tư, nên tụi mình mới có một chuyến đi không quá nhiều nơi – nhưng lại nhiều điều đáng nhớ.